Dù những nét bút ghi trên tà áo rồi sẽ phai nhòa theo thời gian, nhưng những kỷ niệm, hình ảnh của thời khắc này sẽ làm nên những ký ức đẹp trong tâm hồn mỗi người.
Nói đến lưu bút là nói đến tuổi học trò, nói đến những ngày hè chia tay sướt mướt. Nó là một đặc sản và cũng là một đặc ân mà chỉ có những học trò cuối cấp mới có được. Đặc biệt là chiếc áo đồng phục thần thánh, nơi lưu giữ thanh xuân trên những nét mực của lũ bạn cùng lớp ngày bế giảng. Chiếc áo đầy những dòng chữ, có cả lời hẹn gặp mặt, cả những câu mắng yêu… để rồi mang về nhà cất vào chiếc hộp nhỏ giống như vật báu của riêng mình.
Ngày nay, facebook có thể sẽ giúp học sinh trao cho nhau những lời lưu bút, những hình ảnh, video dễ dàng hơn. Thế nhưng, chiếc áo lưu bút ngày bế giảng ngày nào mà lũ bạn ghi ‘cả thế giới’ vào đó vẫn không gì có thể thay thế. Dù những dòng lưu bút có thể phai nhạt, mất màu theo thời gian, nhưng nhìn vào đó vẫn thấy sống động niềm tự hào để rồi dù ở đâu, vẫn tự nhắc, mình đã từng thuộc về nơi ấy. Bởi, mỗi nét chữ là một cuộc đời, bao nhiêu dòng bấy nhiêu yêu thương…
Mới đây, một bạn nam nhân dịp nghỉ Tết dọn dẹp nhà cửa đã vô tình tìm thấy chiếc áo đồng phục ngày xưa và mở lòng chia sẻ về câu chuyện của lớp mình, tuy nhiên lại chất chứa nhiều tiếng thở dài hơn niềm vui. Rất nhiều người sau đó cũng bồi hồi lục lại chiếc áo cũ của mình và đăng tải dưới phần bình luận.
“Hôm nay tình cờ thấy lại cái áo này các cậu ạ. Đây là áo trắng cuối cùng của thời cấp 3, trên áo có gần hết chữ ký của thành viên trong lớp năm 12. Mà năm 12 cuối cấp đáng lẽ phải vui nhưng mà lớp tớ lại là buồn. Chỉ trong 1 năm lớp tớ đã có 2 đứa phải ra đi mãi mãi ở tuổi thanh xuân khi bị tai nạn, 2 đứa bị tai nạn cách nhau mấy tháng. Hồi chưa có chuyện gì thì lớp vui vẻ, náo nhiệt lắm. Sau khi 2 đứa mất thì lớp cũng cảm thấy 1 phần vắng đi, lớp học cũng trầm hẳn. Cô không muốn dạy, trò không muốn học. Rồi đến khi thi tốt nghiệp lớp tớ bị rớt tốt nghiệp 9-10 đứa trong khi lớp chưa tới 40 đứa. Rồi sau hơn 3 năm chia tay cấp 3 thì lớp lại ngày càng ít thân hơn, ít gặp nhau hơn, rồi những đứa đến thắp nhang cho 2 đứa đã mất cũng ít hơn. Và đến năm nay lớp tớ cũng chẳng bàn gì đến chuyện họp lớp. Thậm chí có đứa từ khi tốt nghiệp đến nay tớ còn không gặp mặt. Tết này tớ chỉ gặp được 2 đứa trong lớp, 1 đứa gần nhà với 1 đứa hay chơi với tớ. Còn lại là hết, không gặp, không nói chuyện với ai cả. Cái group của lớp 1 năm hoạt động 2-3 lần. Đúng là thời gian làm xóa nhòa đi mọi thứ, kể cả tình cảm. Nhìn lại cái áo này thì bao nhiêu kỷ niệm ùa về!”
Vô tình tìm thấy chiếc áo đồng phục ngày xưa, cậu bạn mở lòng chia sẻ về câu chuyện của lớp mình (Ảnh: Mai Kinh Tế)
“Đúng là thời gian làm xóa nhòa đi mọi thứ, kể cả tình cảm” (Ảnh: Mai Kinh Tế)
Những lời nhắn nhủ đầy chân thành của cô giáo (Ảnh: Minh Anh Nguyen)
(Ảnh: Minh Anh Nguyen)
Những hình vẽ dễ thương của tuổi học trò (Ảnh: Thảo Thỏ)
Chiếc hộp chứa cả một bầu trời ký ức (Ảnh: Yến Nhi)
Những khuôn mặt thân quen từng ngày nào cũng gặp (Ảnh: Phạm Minh Phú)
Xanh xanh đỏ đỏ, những nét chữ viết vội nhưng đong đầy tình cảm (Ảnh: Văn Kiên)
Dù đi đâu về đâu nhưng khi khoác lại chiếc áo đồng phục, vẫn tự nhắc mình đã từng thuộc về nơi ấy (Ảnh: Huỳnh Văn Hoàng)
(Ảnh: Nguyễn Trần Mạnh Hùng)
Dù những dòng lưu bút có thể phai nhạt, mất màu theo thời gian nhưng những kỷ niệm thì vẫn còn mãi (Ảnh: Nguyễn Thành Biên)
Theo kenh14